Nữ sinh Chuyên Ngoại ngữ giành giải Nhất cuộc thi “Viết về cuốn sách yêu thích”

Lần đầu tiên nghe cái tên Hạnh Nhi, trong suy nghĩ của tôi hiện lên hình ảnh của một bạn gái nhỏ nhắn, dễ thương và vô cùng nữ tính. Thế nhưng ngoại hình của bạn khi gặp mặt lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của tôi.

Vũ Hạnh Nhi hiện đang là học sinh lớp 11K (chuyên Nga) trường THPT Chuyên Ngoại ngữ. Nhi sở hữu kiểu tóc ngắn rất cá tính, ăn vận giản dị theo đúng phong cách tomboy trông nghịch ngợm mà rất bắt mắt. Bề ngoài mạnh mẽ là vậy nhưng tâm hồn Nhi lại rất nữ tính. Có lẽ vì thế, Nhi đã tham gia cuộc thi Viết về cuốn sách yêu thích do báo Phụ nữ Thủ đô tổ chức. Thật may mắn, bài của Nhi đã đạt giải xuất sắc và được chọn để in trên báo Phụ nữ Thủ đô. Nhi tâm sự rằng đây là một kết quả khiến Nhi và gia đình vô cùng bất ngờ vì “bài viết ấy chỉ viết và gửi đi “ăn may” nào ngờ lại đạt giải”.

Cuốn sách mà Nhi chọn viết là cuốn Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh của Nguyễn Nhật Ánh – tác giả chuyên viết truyện về đề tài thiếu nhi. Nhi tả tỉ mỉ, chi tiết quá trình bạn mua cuốn sách, bỏ quên nó và rồi đọc nó ra sao. Tất cả được ghi lại, ngắn gọn, súc tích trong một bài viết không quá 1500 từ. Thật đáng để khâm phục!

Dù chưa một lần đọc cuốn sách này nhưng qua lời giới thiệu của Nhi cuốn sách như đang hiện ra trước mặt người đọc. Bạn đã thâu tóm được toàn bộ nội dung truyện, đồng thời khéo léo xen lẫn trong đó là những cảm xúc của chính bản thân Nhi.

Cách viết của Nhi thiên về viết theo cảm xúc – trong đầu xuất hiện điều gì thì ghi lại nó ngay trên giấy. Chính vì vậy bao trùm toàn bộ bài viết là cảm xúc say mê  đến dạt dào, đọc mãi không muốn dứt. Đoạn cuối bài viết, Nhi đã dũng cảm tâm sự về chính bản thân và gia đình. Chắc hẳn bạn đã gom nhặt hết dũng khí của mình mới có thể viết ra những câu chữ giàu cảm xúc đến vậy. Kết thúc bài viết hết sức nhẹ nhàng nhưng cá tính đậm chất Hương Nhi: “Cuốn sách này là một điều kì diệu!

Nhi từng ví việc say mê đọc một cuốn sách như việc ăn: gặp một cuốn sách hay, ta có thể gặm nhấm, ngấu nghiến nó cả ngày. Cuốn Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh đã bị Nhi ngấu nghiến vì điều gì, chắc hẳn các bạn đã rõ. Ngay sau đây, không để các bạn tò mò thêm nữa xin mời các bạn cùng thưởng thức bài dự thi của Vũ Hạnh Nhi nhé!
 

—–
 

Tình anh em tuyệt diệu ở “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”

Tôi không đọc nhiều truyện cho lắm. Nếu có đọc thì phần lớn là truyện tranh hoặc là truyện chữ to có rất nhiều tranh. Tôi đã 16 tuổi rồi. Và thế đấy.

Còn nhớ cuốn truyện nhiều chữ đầu tiên tôi đọc, là cuốn “Không Gia Đình” của Hector Malot. Tôi được thưởng học sinh giỏi cuối năm lớp 4. Bìa sách màu xanh, chữ xoắn xoắn, có hình gì đó ở chính giữa mà tôi không nhớ rõ. Nhưng nội dung của nó thì tôi nhớ.

Thường thì tôi sẽ phải kể tóm tắt lại nội dung truyện và các thứ khác, rất nhiều thứ theo khuôn mẫu của một bài văn viết về một tác phẩm. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi không định viết theo cách đó, chỉ viết theo dòng suy nghĩ của tôi. Và tôi cũng không định viết về “Không Gia Đình”.

Chỉ là mở bài thôi.

Có lẽ là một chút lạc đề.

Hector Malot là đầu tiên. Và Nguyễn Nhật Ánh là bây giờ.

“Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh”.

Tôi là người chọn sách theo bìa. Tôi nhìn bìa, nhìn giá, tôi đọc mấy đoạn trích đằng sau quyển sách, đọc những lời khen ngợi. Đó là quy trình. Nhiều người cười và bảo, sao mà nông cạn, đây là kiểu chọn sách ngớ ngẩn nhất mà tôi thấy, mua sách về để ngắm à… Tôi biết thế, nhưng không sao sửa được. Tôi vẫn thích bìa nhấttttt.

Bìa của cuốn “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh” có một bầu trời xanh lá mạ. Màu yêu thích của tôi. Một thằng bé cổ dài mặt mũi buồn cười ngồi co chân tay khoanh trên đầu gối, áo xanh nhạt, quần xanh sẫm, cũng là màu yêu thích của tôi. Nó ngồi giữa bãi cỏ xanh nước biển, nhấp nhô, nguệch ngoạc, lốm đốm những màu. Tên truyện ánh lên màu xanh rực rỡ như đá sapphire. Tôi rất thích bìa cuốn sách này, thích lắm. Nó khiến tôi hứng thú đọc.

Thế mà phải đến một tháng sau tôi mới chạm vào, và bắt đầu cảm nhận nó.

Và thế là tôi đọc, đọc mọi lúc tôi có thời gian. Thực ra tôi cũng không bận bịu gì đâu, nhưng tôi muốn nói thế để che giấu sự lười đọc của mình. Nhưng tôi cũng không phải là lười đọc lắm. Đã đọc, tôi sẽ ngấu nghiến, nhai nhai, nuốt vào bụng. Nhưng nếu bỗng nhiên có điều gì đó khiến tôi dừng lại, bắt tôi nhè ra, thì tôi sẽ quên hẳn nó đi. Ý tôi là quên hẳn ấy.

Thế là có cả một quãng dàiiiiiiiiiii tôi quên không đọc “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh”. Ý tôi là quên hẳn ấy.

Đến khi nhìn thấy nó, nhớ ra, tôi lại đọc từ đầu. Ngấu nghiến, nhai nhai, nuốt vào bụng.

Cảm giác còn hay hơn. Ý tôi là hơn hẳn ấy.

Đọc quyển này, nhiều người cứ chỉ để ý chuyện con Mận.

Thì chuyện con Mận cũng đầy bi kịch, đầy yêu thương, đầy niềm vui, đầy nức nở. Tôi đã khóc khi Thiều khóc, khi Thiều nghĩ về bố của con Mận, về nỗi khổ của con Mận. Có lẽ tôi khóc vì đồng cảm, nhưng cũng khóc vì thấy được một con người tốt hơn của Thiều. Hai điều đó như hòa quyện vào nhau, nước mắt vui hòa chung với nước mắt buồn tủi. Tôi cũng đã cười khi Thiều cười. Cười vì những suy nghĩ, tình cảm dễ thương, những hành động ngốc nghếch, những chiến thắng sung sướng tột cùng.

Nhưng câu chuyện len lỏi trong suốt “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh”, câu chuyện khiến tôi xúc động nhất, chính là câu chuyện của hai anh em Thiều và Tường. Xen giữa các câu chữ là tình yêu thương chân thành, không chút tính toán, hơi ngờ nghệch và rất trẻ con của hai anh em. Tuy cách biểu lộ tình cảm của chúng lại hoàn toàn khác nhau.

Tường dành cho anh một tình yêu bao dung, âu yếm, nhẫn nhịn, đầy hy sinh. Cậu lúc nào cũng thế, luôn chịu đòn thay anh. Không bao giờ phàn nàn. Chỉ lặng lẽ, nhẹ nhàng chấp nhận tất cả. Chỉ có sự bao la trong trái tim. Tường yêu Thiều nhiều tới mức có thể từ một cậu bé hiền lành ngây thơ như cục đất, trở nên ma mãnh và liều lĩnh. Có một câu nói của cậu khiến cho tôi nhớ mãi. Tường bảo, cậu chịu đòn quen rồi… Nghe mà xót xa.

Tôi ngưỡng mộ Tường.

Thiều cũng yêu em, rất yêu. Tuy vậy nhưng nó không thể hiện ra nhiều. Cũng lặng lẽ, âm thầm thương em nhưng giấu kín ở trong lòng, ấp ủ nơi trái tim ấm áp. Nó yêu em, nhưng dường như chưa nhận ra điều đó, chưa nhận ra Tường đối với mình quan trọng nhường nào. Và vì còn trẻ con lắm, Thiều cũng không biết làm thế nào để thể hiện yêu thương của mình. Nó có quá nhiều chuyện khác để quan tâm, chuyện ở lớp, chuyện con Mận, chuyện thằng Sơn. Thằng Tường thì lúc nào cũng ở đó khi nó cần, như một điều hiển nhiên. Và như một điều hiển nhiên, nó không biết coi trọng. Thiều hay khiến em bị đau, bị đánh đòn. Thiều xót xa chứ, nhưng không nói gì, không làm gì. Nó cứ âm thầm.

Tình yêu mà Thiều dành cho em vẫn còn một chút nhỏ nhen, một nhúm ích kỉ, chứ không như cái bao la của Tường. Nhưng cũng là một tình yêu đáng trân trọng.

Tuy Tường vì Thiều mà bị đánh rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên Thiều đánh Tường đã khiến cho tất cả vô cùng, đau lòng. Anh đánh em, bằng chiếc gậy đánh chó to đùng gân guốc. Anh đánh em, không chỉ một nhát, mà nhiều, nhiều lắm, cả vào trái tim. Đau lắm. Chỉ vì sự ích kỉ, tính đa nghi, lòng ghen tức. Chỉ vì miếng thịt gà.

Và gần như ngay lập tức, Thiều hối hận. Nó nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình, nhưng đã quá muộn. Buồn làm sao, không thể làm cho thời gian chảy ngược. Chỉ biết đứng nhìn em đau quằn quại, đầu óc Thiều như mê man tê dại, trái tim đau nhói, đau đến ngừng đập. Tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Thiều, giọt nước mắt không hiện hữu, nhưng là nước mắt chảy trôi cay đắng, chạm tới đâu là đốt cháy vô tình như axit. Là nước mắt chảy thẳng vào trong tim. Khi ấy, tình cảm không thể nào giấu kín, mà tự nhiên dâng trào, khiến nó thốt lên tiếng gọi “em” rất đỗi dịu dàng, gần gũi.

Em nó, Tường, vẫn luôn yêu anh, không hề thay đổi. Dù có đau, đau nhiều như thế, những giọt nước mắt chảy tràn, những tiếng rên buốt nhói, vậy mà Tường vẫn như cầm lấy nỗi lo, cắt chỉ một phần bé xíu, cho mình. Còn lại, tất cả là cho anh. Tường lo anh buồn vì mình, lo anh bị đánh vì mình. Đối với em, nhìn anh đau, nhìn anh buồn, còn đau đớn gấp vạn nghìn lần. Trái tim em bao la đến vậy mà cứ đập nhịp nhàng trong cơ thể nhỏ bé, thân thương. Giọng em yếu ớt rằng đừng bảo cha mẹ là anh Thiều đánh, bảo là vì em không cẩn thận mà bị ngã từ trên cây. Em hy sinh nhiều quá.

Câu chuyện cho tôi cơ hội nhìn lại chính bản thân mình và cách thể hiện tình yêu của mình. Tôi yêu bố mẹ, em gái tôi. Vậy mà tôi thể hiện như tôi không hề yêu họ.

Tôi đánh em tôi, tôi cãi bố mẹ tôi rất nhiều. Tôi làm họ đau lòng cũng rất nhiều. Những lúc đó, như có hàng vạn con quỷ xấu xa điên cuồng điều khiển trái tim và hành động của tôi, như trong tôi không hề có yêu thương. Tôi hối hận, tôi đau lòng, nhưng cũng giống như Thiều mà thôi, quá muộn. Tôi phải sửa lại chính mình. Cái đó thì chưa bao giờ, không bao giờ, là quá muộn.

Đây là một cuốn truyện rất chân thực. Nó khiến người đọc thực sự sống trong từng trang sách, biến thành một trong những đứa trẻ hàng xóm, gần gũi, thân quen. Nó chứa đầy đủ những tình cảm, từ vui tột cùng, tới buồn xé ruột xé gan, từ tình bạn, tình làng xóm, tới tình yêu, tình cảm gia đình. Tất cả đều đặc biệt, đậm đà sắc màu của cuộc sống. Tất cả đối với tôi đều đáng nhớ, đáng để chép lại ra một tờ giấy, rồi nuốt sâu vào trong tim. Ngấu nghiến.

Cuốn sách này là một điều tuyệt diệu.

VŨ HẠNH NHI
Học sinh lớp 10K Trường THPT Chuyên Ngoại Ngữ – Trường ĐH Ngoại ngữ – ĐHQG Hà Nội

(Báo Phụ Nữ Thủ Đô 6-7-2011)

 FLSS News